"Chẳng qua là tìm ở chỗ này một chút chỗ kia một chút, sau đó bèn phát hiện ra thôi." Khương Ngọc Triết nhoẻn miệng cười, dáng vẻ rất ngại ngùng.
Thế mà cũng phát hiện ra được, nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Khương Ngọc Triết, Mộc Hàn Yên hoàn toàn không biết phải nói gì.
"Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc mà." Tư Dung trầm ngâm giây lát, sau đó nói một câu cảm khái.
Mộc Hàn Yên gật đầu, đây đúng là cách giải thích hợp lý duy nhất.
"Tư Dung, huynh..." Khương Ngọc Triết tức đến phát điên lên.
"Suỵt, chớ có lên tiếng." Mộc Hàn Yên chỉ về phía Hạ U Trần đang ngồi xổm, dùng tay ra hiệu cho Khương Ngọc Triết đừng lên tiếng.
Chỉ thấy trong tay Hạ U Trần đang liên tiếp đánh ra mấy thủ quyết, bắt đầu mở phong ấn. Trên mặt ông già này tràn ngập vẻ kích động, ngay cả ngón tay cũng khẽ run lên.