Tuy lúc này Hoa Nguyệt vẫn lạnh lùng bình tĩnh như lúc thường, lời nói và cử chỉ cũng không có bất cứ điều gì lạ thường, nhưng dựa vào giác quan thứ sáu nhạy bén, Mộc Hàn Yên vẫn cảm nhận được sự biến hóa vô cùng nhỏ từ trên người Hoa Nguyệt, như thể hắn bị thiếu mất một chút thần khí.
"Có phải nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn không?" Dạ Lan Phong đứng bên cạnh Mộc Hàn Yên, trầm giọng hỏi.
"Ừm, nhưng rốt cục là điều gì thì ta lại không nói rõ được." Mộc Hàn Yên gật đầu.
Nếu như trước đây nàng vẫn còn hoài nghi về cảm giác của mình, vậy thì nghe xong lời Dạ Lan Phong nói, nàng không còn hoài nghi nữa mà càng thêm lo lắng.
"Tiên Thiên Huyền Khí trên người hắn thiếu hụt rất nhiều." Dạ Lan Phong nói.
"Tiên Thiên Huyền Khí?" Mộc Hàn Yên nhìn Dạ Lan Phong với vẻ hoài nghi.
"Tiên Thiên Huyền Khí là khí vốn có của loài người chúng ta từ khi được sinh ra, cũng có thể nói nó là nền tảng của những người tu luyện như chúng ta."