"Lan Phong, huynh thế nào rồi?" Mộc Hàn Yên nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của Dạ Lan Phong, lòng nàng đau xót vô cùng, nàng hỏi với vẻ lo lắng.
"Không có gì đáng ngại cả, lúc này không cần quan tâm thương thế của ta, chúng ta vẫn chưa thoát hiểm đâu!" Dạ Lan Phong khẽ nói.
Mộc Hàn Yên lấy lại tinh thần, mặc dù đã vượt qua cửa ải khó khăn nhưng con thần thú kia vẫn chưa rời đi, nguy cơ của bọn họ cũng chưa được hóa giải.
Mộc Hàn Yên nhìn lại con thần thú trước mặt. Nó cũng đang nghiêng đầu đánh giá nàng, đôi mắt nó trong trẻo nhưng lại ngỡ ngàng, hình như nó đang tra xét điều gì đó.
Đột nhiên Mộc Hàn Yên có hơi lo lắng, trí nhớ vốn thuộc về nó hiện đang ngủ say trong đầu nàng, không phải nó muốn bổ đầu nàng ra, đòi lại ký ức đó chứ?
Con thần thú đi chầm chậm về phía trước rồi giơ tay ra lần nữa.
Đột nhiên thân thể Dạ Lan Phong cứng đờ, bàn tay siết chặt Phá Kiếm bên hông.