Thực tế, chưa đến nửa khắc Mộc Hàn Yên đã mở mắt ra lần nữa, ngoại trừ vẻ đau đớn lúc mới bắt đầu, trán rịn ra một lớp mồ hôi, thế mà nàng chẳng xảy ra chuyện gì cả.
"Ta biết nàng nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì mà!" Dạ Lan Phong nhìn Mộc Hàn Yên, mặc dù hắn rất ung dung nhưng lại thở hắt ra một cái.
Mộc Hàn Yên nhìn bộ dạng như trút được gánh nặng của Dạ Lan Phong, nàng biết dù bề ngoài hắn trầm tĩnh nhưng trong lòng luôn lo lắng cho mình, nàng càng cảm động trong lòng hơn.
Đám người Hoa Nguyệt đã nhìn thấy kỳ tích xảy ra với Mộc Hàn Yên không biết bao nhiêu lần, thế mà lúc này bọn họ vẫn kinh ngạc không nói nên lời.
Thậm chí, ngay cả Hạ U Trần cũng há hốc mồm hồi lâu không khép lại được, sao có thể như vậy? Chẳng lẽ quyển sách cổ kia ghi chép sai sao? Nếu không chẳng có lý nào lại nhẹ nhàng như vậy cả!