Mặc dù vẫn chưa biết thân phận của đám người Hạ U Trần, nhưng có thể mở ra phong ấn, tiến vào di tích thượng cổ này, Niên An Nghiêu dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được thực lực bọn họ không tầm thường, không nói đến cái khác, chỉ cần có được thủ pháp mở phong ấn kia từ bọn họ cũng có thể khiến ông ta kiếm được đầy bát đầy chậu rồi, nếu như còn có những thiên tài địa bảo, công pháp độc môn khác thì đương nhiên càng tuyệt vời.
Dù sao bọn họ muốn sống phải dựa vào mình, không lợi dụng thời cơ này để bắt chẹt bọn họ là không được. Nhất là Mộc Hàn Yên, càng phải khiến hắn khuynh gia bại sản mới được, không, khuynh gia bại sản không đủ, còn phải khiến hắn nợ thối mông cả đời không ngóc đầu lên được, thế mới hả mối hận trong lòng ông ta.
Biết trên người mình có bảo bối hóa giải mối nguy, Niên An Nghiêu cũng không lo lắng nữa, càng lúc càng đắc ý, suýt chút nữa bật cười ra.