Nhưng lúc này, khuôn mặt của nàng ta lại trở nên tươi tắn, cho dù là khuôn mặt đẹp mỹ miều hay sự thù hận trong mắt vẫn giống hệt như trước.
Mộc Hàn Yên có một loại cảm giác, lúc này Triệu Linh Tiên mới thật sự là sống lại, dung nhan yêu kiều như hoa nở trong gió xuân nhưng nhìn còn đáng sợ hơn cái xác lạnh lùng vô hồn lúc vừa sống dậy.
"Triệu Linh Tiên, ngươi muốn làm gì?" Mộc Hàn Yên lớn tiếng hỏi, trái tim cũng trầm xuống. Không ai hiểu Triệu Linh Tiên hơn nàng. Nàng ta âm hiểm vô tình, hèn hạ vô sỉ, để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn nào.
"Chẳng phải ta đã nói cho các ngươi biết rồi hay sao? Mộc Hàn Yên, từ lúc nào mà ngươi trở nên ngốc nghếch như vậy?" Triệu Linh Tiên châm chọc một câu, bàn tay vồ vào không trung.
"Soạt!" Cái ao được tạo thành từ nham thạch hội tụ lại, giống như bị một bàn tay vô hình xốc lên lôi ra một quả trứng có thể tích khổng lồ, trôi nổi ở giữa không trung.