Trước mắt, bởi một chưởng của Mộc Hàn Yên, một trong chín ngôi sao lóe lên một cái, sau đó vỡ ra như bong bóng xà phòng, phát ra hàng vạn tia cầu vồng.
Các tia sáng cầu vồng biến mất, ánh sáng của phong ấn kia mờ đi rõ rệt, thậm chí còn có một vài chỗ mờ tới mức nhìn không rõ nữa.
Hiển nhiên, Mộc Hàn Yên đã cưỡng ép phá được điểm yếu của phong ấn này.
Sao có thể như vậy được? Mặc dù bọn họ không hiểu cưỡng ép phá phong ấn khó tới mức nào, nhưng bọn họ biết tuyệt đối không đơn giản. Trong suy nghĩ của bọn họ, ít nhất nàng phải tốn ba đến năm canh giờ, mệt hụt hơi mới cưỡng ép phá được một phá ấn.
Thậm chí bọn họ còn lấy lương khô ra, chuẩn bị đợi một lúc lâu, nào ngờ chưa đến nửa canh giờ mà Mộc Hàn Yên đã phá được phá ấn thứ nhất rồi.
"Chuyện này, tiểu tử thối này may mắn thật!" Niên An Nghiêu nuốt một ngụm nước bọt, cười gượng rồi nói.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Ngũ hoàng tử cũng miễn cưỡng cười nói.