Xung quanh lại chìm vào im lặng, tất cả mọi người giương mắt tò te trước cảnh tượng này, hồi sau vẫn chưa hoàn hồn.
Rất lâu sau đó bọn họ mới thấy một cánh tay run rẩy dính đầy bùn đất hất phăng miếng gạch vỡ trên đỉnh đầu, từng miếng một bay ra, tới cuối cùng thì thấy một bóng người chật vật bò ra ngoài.
Nhớ lần đầu Niên An Nghiêu bị Mộc Hàn Yên đánh bay đã trực tiếp dùng một chưởng phá nát miếng gạch đá trên người mình rồi bay ra ngoài, còn lần này lại lết một cách chậm rãi từ tốn, hẳn là Niên đại sư bị thương không hề nhẹ đâu.
"Không thể nào, không thể nào, rốt cuộc ngươi đã thi triển loại yêu pháp gì hả?" Niên An Nghiêu lẩm bẩm một mình.
Lúc này cả vùng trán của Niên An Nghiêu đều là những khối bầm, máu mũi cũng không ngừng toé ra bên ngoài, thảm đến mức khiến người ta khảm thấy xót xa trong lòng.