Sắc mặt của Mộc Hàn Yên trở nên trắng bệch, quần áo ướt đẫm mồ hôi, bên ngoài hiện lên một tầng hơi nước nhàn nhạt.
Cùng với sự tiêu hao của kình khí và tinh thần, cả thể xác và tinh thần nàng càng lúc càng mệt mỏi, trong đầu cũng không ngừng truyền đến cơn đau nhức như kim đâm, tinh thần dần đứng bên bờ vực sụp đổ.
Hình ảnh hư ảo vặn vẹo kia không chỉ thoáng hiện trước mắt nàng một lần, nhưng mỗi lần vào lúc nàng muốn bắt lấy nó thì lại thất bại trong gang tấc.
Mãi đến lúc này, Mộc Hàn Yên mới biết lần trước nàng đấu pháp với đám người Thẩm Mạc Trắc đã vận khí tốt thế nào, thì ra tuy miếng la bàn chiêm tinh thần bí này xuyên qua được thời gian, nhưng hàng vạn hàng nghìn hình ảnh hỗn loạn giống như mộng cảnh, hơn nữa thật giả khó phân biệt, muốn dựa vào bói quẻ lành dữ biết trước được chuyện sau này, căn bản chính là khó như lên trời.