"Hàn Yên đại ca, hình như người bọn họ nói là huynh." Mộc Trạch Tiên say rượu đã tỉnh, lo lắng nói với Mộc Hàn Yên.
"Nói thừa." Mộc Hàn Yên trợn to mắt, nhìn có vẻ tên nhãi này say cũng không nhẹ, thế mà vẫn còn phản ứng được.
"Vậy làm thế nào, ta biết năm ngoái Mộc Thừa Dương đã hoàn thành không ít nhiệm vụ của gia tộc, bổng lộc nhận được cũng vượt qua cửu cung phụng, nếu như bọn họ lấy lý do này để cắt xén bớt bổng lộc của huynh thì không được thỏa đáng lắm." Mộc Trạch Tiên có phần tức giận mà nói.
"Xem thế nào rồi tính." Mộc Hàn Yên cười lạnh lùng.
Bây giờ nàng chỉ trông mong vào bổng lộc của Mộc Thừa Dương, hai lão già lại ra chiêu này với nàng, nếu đổi lại là tính cách nàng kiếp trước, e rằng nàng sẽ lập tức nổi giận, nhưng có điều làm người hai kiếp, tính cách của nàng hướng nội trầm tính đi nhiều, không dễ nổi giận nữa.