Từ sau đêm không làm khó được Mộc Hàn Yên, ngược lại bị nàng gài bẫy, tâm trạng của thái thượng trưởng lão vô cùng buồn bực, thỉnh thoảng gặp gỡ con cháu trong tộc cũng không vui vẻ ôn hòa như trước đây, lúc nào cũng xụ mặt ra vẻ người sống đừng lại gần, làm cho vãn bối trong tộc càng kính sợ hơn.
Dưới đài hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều câm như hến, đối lập rõ ràng với sự vui vẻ phấn chấn của nhóm tiểu công tử bột Mộc Trạch Tiên.
Nhìn thấy sự mơ màng sau khi say rượu trong mắt mấy người Mộc Trạch Tiên, còn có gương mặt chưa hoàn toàn hết say, thái thượng trưởng lão nhíu mày.
"Im lặng đi!" Thái thượng trưởng lão trầm giọng quát.
Mấy người Mộc Trạch Tiên bị dọa sợ, chú ý đến sự không thân thiện trong mắt thái thượng trưởng lão, bọn họ nhanh chóng thu lại nụ cười, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, ngoan ngoãn đứng giữa đám người.
Mộc Hàn Yên biết ông lão này tâm trạng không tốt, cũng không muốn động vào ông ta trong lúc này, nàng cũng hòa vào nhóm người.