Nhưng đáng tiếc, tia chớp này chưa hoàn toàn lóe sáng đã tắt lịm đi.
Một đường kiếm ảnh cổ xưa mênh mang xẹt qua đất trời, không hề có chút ánh sáng kỳ lạ nào, cũng không có kiếm uy đầy sát khí, bình thường như vậy nhưng lại đơn giản tới "phản phác quy chân*".
(*) Phản phác quy chân: trong võ học, cụm từ này có nghĩa là đạt tới cảnh giới "tối thượng" trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà xử lý cách đơn giản.
Ý định giết người bừng bừng mãnh liệt trên người Đạm Đài Thường Thanh như băng tuyết tan chảy dưới ánh mặt trời khi ánh kiếm lướt qua.
"Nghìn ma vạn đạo, một kiếm giết hết!" Trường kiếm cũ kĩ kia nặng nề chém lên phía trên mũi kiếm của Đạm Đài Thường Thanh trong tiếng ngâm khẽ của Dạ Lan Phong.
Toàn thân Đạm Đài Thường Thanh run rẩy dữ dội như bị sét đánh, trường kiếm trong tay hắn ta lập tức rơi xuống đất một tiếng "keng".