"Nợ phải trả là đạo lý hiển nhiên, lời ngươi vừa nói không sai chút nào, nhưng ngươi không hỏi rõ phải trái đã đả thương hộ vệ nhà người ta, e là không bỏ qua cho ngươi được." Mộc Trạch Tiên nhìn khuôn mặt của hộ vệ hằn đỏ năm ngón tay, lồng ngực thì không ngừng phập phồng, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, bèn nói với đám người Hà Khánh Duy như vậy.
"Đúng vậy, ai nợ ngươi tiền ngươi tìm người đó, còn đả thương hộ vệ nhà người ta thì khó mà bỏ qua được." Mộc Trạch Nhiên cũng hùa theo.
"Chẳng qua chỉ là một tên hộ vệ thôi, số ngân phiếu này ngươi cầm lấy mà trị thương cho hắn." Hà Khánh Duy lười để ý đến Mộc Trạch Tiên, tiện tay ném một tờ ngân phiếu vạn lượng qua.
"Một vạn lượng, Hà công tử thật bạo tay, hay là như này đi, chúng ta cũng đến Hà gia của ngươi tìm mấy tên hộ vệ đánh xả giận, sau đó bồi thường cho mỗi tên một vạn lượng, ngươi thấy ý đó thế nào?" Mộc Trạch Tiên cười nhạt, nói với vẻ giễu cợt.