"Hai người các ngươi cũng không tệ." Mộc Hàn Yên cười rồi nói.
"Vậy, vậy là công tử đã đồng ý?" Hai thanh niên nói với vẻ kích động.
"Không!" Mộc Hàn Yên bỗng chốc thu lại nụ cười: "Con đường ta phải đi trải đầy chông gai, tràn đầy hiểm trở. Với thực lực hiện tại, ta không cách nào bảo vệ được hai người các ngươi." Người mà nàng phải bảo vệ quá nhiều, thêm vào hai người nữa, nàng không thể phân thân được.
Hai thiếu niên rũ mắt thất vọng.
"Nếu như…" Giọng nói của Mộc Hàn Yên vang lên lần nữa trong đầu của bọn họ: "Nếu như có một ngày, các ngươi mạnh tới mức có thể tự bảo vệ bản thân, thì hãy đến!"
Hai thiếu niên chợt ngẩng đầu, đôi mắt sáng rỡ, cứ nhìn trừng trừng Mộc Hàn Yên như vậy.
"Cho các ngươi thứ này. Hy vọng ta có thể đợi được đến ngày ấy." Mộc Hàn Yên móc ra hai cuốn sách quý, ném cho hai thiếu niên xong xoay người bỏ đi.