"Mộc Hàn Yên, Mộc Hàn Yên, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!" Trong phủ của Ngũ hoàng tử, bình hoa rơi trên mặt đất vỡ nát, Ngũ hoàng tử nắm chặt hai tay, tức giận gào lên.
Khuất Phong Đình chán nản đứng ở một bên, khuôn mặt buồn thảm y như cũ.
"Phong Đình huynh, lúc trước thật khổ cho huynh." Ngũ hoàng tử lại đập mấy cái bình hoa, sau cùng mới bình tĩnh lại một chút, nói với Khuất Phong Đình.
Tuy trong lòng hắn ta vẫn còn tức giận Khuất Phong Đình, nhưng dù gì Khuất Phong Đình cũng là thân tín của hắn ta, không thể để tên này quá chạnh lòng được.
"Điện hạ nói quá lời rồi, chuyện này thực sự là do ta không suy nghĩ chu toàn. Không ngờ sau khi Mộc Hàn Yên đến kinh thành lại có danh tiếng như vậy, phút chốc đã làm hỏng việc lớn của điện hạ." Khuất Phong Đình giống như chó xù vẫy đuôi mừng chủ, cung kính nói với Ngũ hoàng tử.