"Thẩm Mạc Trắc ta sống gần trăm năm, hôm nay mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Lúc trước đã ăn nói không đúng mực, bất kính với Mộc đại sư, thật sự vô cùng xấu hổ." Thẩm Mạc Trắc đúng là người dám làm dám chịu. Nghĩ đến lúc trước ông ta không coi hai đường thủ quyết của Mộc Hàn Yên ra gì, gương mặt già nua cũng đỏ bừng lên như phải bỏng, khom người cúi tạ Mộc Hàn Yên.
"Thẩm đại sư không cần như vậy, chỉ là ta may mắn mà thôi. Thẩm đại sư học vấn uyên thâm, tài nghệ tinh thông, thật ra còn vượt xa Hàn Yên ta." Mộc Hàn Yên không phải kẻ không chịu buông tha cho người khác. Thấy Thẩm Mạc Trắc chủ động xin lỗi mình, đương nhiên nàng sẽ không làm ông ta khó xử.