"Hừ, lão phu nổi tiếng ở kinh thành, hắn chẳng qua chỉ có chút tiếng tăm, thi đấu với hắn vốn đã là lão phu tự hạ thấp thân phận, thua là mất hết danh tiếng, còn hắn cho dù thua hay thắng đều không ảnh hưởng đến danh tiếng, cho dù thua cũng có thể mượn danh tiếng của lão phu để nêu cao tên tuổi. Quý đại sư, ngươi nghĩ chuyện này công bằng sao?" Thẩm Mạc Trắc cười gằn một tiếng, nói một cách hết sức kiêu ngạo.
Nghe ông ta nói như vậy, Quý Cao Hiền cũng không thể nói được gì. Quả thật cho dù Mộc Hàn Yên thua cũng vẫn được nêu cao tên tuổi, có thể thi đấu với đại sư trong các đại sư như Thẩm Mạc Trắc vốn dĩ đã là một niềm vinh dự, cũng đủ để chứng tỏ thực lực của hắn.
Đối với Thẩm Mạc Trắc, trận thi đấu này vốn đã không công bằng cho lắm, cho nên dù Thẩm Mạc Trắc chiếm một chút lợi thế nhỏ cũng là có tình có lý.
"Rốt cuộc mấy người đang nói gì vậy?" Thấy mấy người bọn họ xì xào với nhau, Mộc Hàn Yên cũng cảm thấy hơi tò mò.