"Hàn Yên đại ca." Hàn Vân Nhi vừa thấy Mộc Hàn Yên tới bèn thở phào một hơi, mau chóng đứng nép bên cạnh Mộc Hàn Yên.
Mấy tên công tử bột kia thấy trước mắt loang loáng, rồi có mấy bóng người chặn trước mặt bọn chúng, trong lòng kinh sợ cũng không dám ra tay nữa.
"Ngươi là đại ca của Hàn Vân Nhi?" Hà Khánh Duy cũng hơi kinh hãi.
Vừa rồi, đến hắn ta cũng không nhìn rõ mấy người Mộc Hàn Yên xuất hiện trước mặt hắn ta như thế nào, chứng tỏ thực lực của mấy người này không tệ, trước khi làm rõ thân phận của đối phương, hắn ta không dám hành động liều lĩnh.
"Đúng thế, Vân Nhi là muội muội của ta." Mộc Hàn Yên nói với vẻ thản nhiên.
"Vậy thì tốt, muội muội của ngươi vừa mới đá ta bị thương, ngươi nói xem món nợ này nên tính thế nào?" Vừa nghe nói đối phương là đại ca của Hàn Vân Nhi, Hà Khánh Duy lập tức thấy yên tâm hơn.