"Tên khốn kiếp nào không có mắt, dám xen vào chuyện của ông!" Bước chân tên tiểu mập kia lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt, hắn ta đứng vững bèn quay đầu lại chửi.
"Ôi chao, đây chẳng phải là Vân Nhi muội sao?" Hắn ta nhìn thấy Hàn Vân Nhi, ánh mắt sáng rực lên.
"Hà Khánh Duy, là ngươi!" Lúc này Hàn Vân Nhi mới nhìn rõ tên mập kia là ai, mặt hơi biến sắc.
Hà Khánh Duy? Người của Hà gia, một trong tám đại thế gia của kinh thành? Mộc Hàn Yên chú ý đến vẻ mặt đột nhiên thay đổi của Hàn Vân Nhi, nàng nói với vẻ suy đoán.
"Từ sau lần trước đến Mộc gia gặp được Vân Nhi muội, đến giờ cũng phải nửa năm rồi nhỉ, không ngờ Vân Nhi muội vẫn còn nhớ ta." Hà Khánh Duy nói, hắn cười với vẻ nhăn nhở, bộ dạng đắc ý.
"Hà Khánh Duy, tại sao ngươi lại ức hiếp người khác?" Tuy Hàn Vân Nhi rất sợ Hà Khánh Duy, nhưng nhìn thấy mấy dấu ngón tay còn in trên mặt ông lão kia và cả vết thâm tím trên trán lúc bị ngã, nàng vẫn tức giận chất vấn.