Miệng của tất cả mọi người mở to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà, hồi lâu vẫn không nói nên lời. Bọn họ đoán ra được mở đầu lại không đoán ra được kết cục.
Cho tới bây giờ, bọn họ cũng không biết tại sao nhát chém đó có thể chứa đựng uy lực khổng lồ đến như vậy. Có lẽ, trong nhát kiếm đó đã bao gồm kình khí cường đại của Tư Dung, cũng bao gồm luôn cả đòn tấn công thẳng tay của Mộc Trung, uy lực thật sự không nhỏ. Nhưng ngay cả khi hai người bọn họ hợp sức lại cũng không thể nào là đối thủ của Mộc Thừa Dương được, huống chi còn chỉ là một thanh trường kiếm đã bị đánh bay.
Lẽ nào Mộc Hàn Yên không hề nói khoác, nàng khua chiêng gõ trống rùm beng mấy ngày qua không phải đang càn quấy hoang đường, mà thật sự đã đúc ra được thần binh lợi khí ghê gớm nào đó.
"Công tử, công tử sao rồi?" Mộc Trung vọt tới với tiếng khóc nức nở, tức tốc lật tung đá xây rồi lôi Mộc Thừa Dương ra bên ngoài.