Mộc Thừa Dương không ngừng nhắc nhở bản thân: Đừng ra tay, đừng ra tay với Mộc Hàn Yên, tên này mong manh như sứ như ngọc, hễ đụng vào là vỡ, hễ đụng vào là phải đền!
Tuy Mộc Thừa Dương không dám ra tay với Mộc Hàn Yên, nhưng thấy một tên hộ vệ nhãi nhép như Tư Dung cũng dám giương nanh múa vuốt, liên tiếp gây hấn trước mặt hắn ta, Mộc Thừa Dương lại cảm thấy cứ coi như không có gì thế này thật quá mất mặt.
"Ngươi, thử xem sao." Mộc Thừa Dương chỉ vào tên hộ vệ mặt ngựa kia rồi nói.
"Ta ấy à?" Tên hộ vệ mặt ngựa thoáng do dự, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, hắn ta chẳng muốn dính vào chuyện này đâu.
"Dù sao cũng chỉ là thử kiếm mà thôi, để hai tên hộ vệ đánh với nhau là được, ý của Hàn Yên huynh đệ thế nào?" Mộc Thừa Dương nói với Mộc Hàn Yên.
Chỉ cần hắn ta không ra tay với Mộc Hàn Yên, vậy thì sẽ chẳng có chuyện gì cả, trong lòng hắn ta cũng đã tính đến điểm này.