"Bớt nịnh hót đi, nói tiếng người đi." Mộc Hàn Yên nói với vẻ không vui.
"Hề hề, thanh trường kiếm này xấu đến mức không nỡ nhìn thẳng, chắc chắn là không xứng với thân phận của công tử, hơn nữa với thực lực của công tử cũng chẳng cần dùng thanh kiếm này để phòng thân, hay là tặng cho ta một thanh đi." Tư Dung vừa nói vừa cười mỉm.
"Tự mình chọn đi." Vốn dĩ mấy thanh kiếm này của Mộc Hàn Yên là để chuẩn bị cho bọn họ, đương nhiên nàng sẽ không từ chối.
"Ta cũng muốn có một thanh, mấy ngày hôm nay rèn sắt, cổ họng ta sắp bốc khói rồi, không có công lao cũng có khổ lao, không thể nào không có phần của ta được." Khương Ngọc Triết cũng nói hùa theo. Chỉ còn thừa hai thanh kiếm thôi, thời gian hắn đi theo Mộc Hàn Yên ngắn hơn Hoa Nguyệt một chút, hắn sợ không có phần của mình.
Nhưng sự lo lắng của Khương Ngọc Triết là dư thừa, rõ ràng là Hoa Nguyệt chẳng hề có ý muốn tranh giành với hắn, chỉ đứng bên cạnh im lặng không nói gì.