"Ha ha, thế thì ta phải đi mở mang tầm mắt rồi." Mộc Thừa Dương cười sang sảng.
"Gia chủ đại nhân và đại công tử đã dặn dò đừng trêu chọc vào Mộc Hàn Yên đấy ạ." Tên hộ vệ mặt ngựa chần chừ một chút rồi khuyên nhủ.
"Ai nói ta muốn trêu chọc hắn, ta muốn đi xem trò cười đấy chứ." Mộc Thừa Dương trừng mắt nhìn tên hộ vệ rồi nói.
Mấy hôm trước, Mộc Thừa Dương bị Mộc Hàn Yên vả cho một bạt tai chát chúa trước mặt bao nhiêu người ở đại sảnh, khiến hắn ta mất sạch thể diện.
Vốn dĩ hắn ta tưởng rằng đã đánh Mộc Hàn Yên một chưởng trọng thương, cho dù bị phạt nửa năm phần lệ cũng coi như cứu vãn được một chút thể diện. Ai ngờ tổ phụ đại nhân vừa mới lên tiếng, Mộc Hàn Yên đã khỏe mạnh hoạt bát, chạy nhảy khắp nơi rồi.
Lần này, cho dù là thằng ngốc cũng đoán được Mộc Hàn Yên giả vờ bị thương, chẳng những uổng công Mộc Thừa Dương ăn một cái tát, mà lại còn mất luôn nửa năm phần lệ, thể diện càng khỏi cần phải nói, mất sạch luôn rồi.