Lúc này, trong lòng công chúa Cẩm Hoa trào dâng cảm giác xấu hổ và nhục nhã. Nàng ta vẫn biết Dạ Lan Phong không có tình cảm gì với nàng ta, nhưng hôm nay hắn nói nàng ta như vậy trước một tên công tử bột khiến nàng ta hoàn toàn không thể chấp nhận được, nhất là khi nàng ta liếc mắt thấy tên công tử bột kia không có ý định nói đỡ cho mình, rõ ràng là hắn đang ngồi xem kịch vui.
Đáng hận! Công chúa Cẩm Hoa cúi đầu, cắn môi, trong mắt lóe lên sự ác độc. Dạ Lan Phong là ý trung nhân của nàng ta, đương nhiên nàng ta không thể giận hắn, tất nhiên là giận cá chém thớt sang Mộc Hàn Yên đang thờ ơ bên cạnh.
"Vậy, không làm phiền hai vị ăn cơm nữa." Công chúa Cẩm Hoa như gắng hết sức mới nói ra được câu này, sau khi nói xong lập tức xoay người, dẫn tỳ nữ rời đi.
Lúc công chúa Cẩm Hoa vừa ra khỏi cửa, Dạ Lan Phong bỗng nhiên gọi nàng ta lại: "Đợi đã!"