"Xem ra ngày nào nàng cũng dậy sớm như thế nhỉ!" Dạ Lan Phong không giải thích vì sao mình dậy muộn, mà lại trêu chọc Mộc Hàn Yên.
"Đúng là ta thường như thế." Tối hôm qua Mộc Hàn Yên tu luyện cả một buổi tối, tuy tinh thần phấn chấn nhưng vẫn hơi ngái ngủ.
"Nàng đang định đi đâu à?" Dạ Lan Phong hỏi.
"Đi tới thị phường xem có gì để mua không." Mộc Hàn Yên đáp.
"Thích thứ gì ta mua cho nàng." Dạ Lan Phong nói lời này rất tự nhiên, trong giọng nói mang theo vẻ cưng chiều.
"Không cần, ta có tiền. Huynh thích thứ gì ta mua cho huynh." Mộc Hàn Yên ra vẻ giàu có.
Mấy người Tư Dung liếc nhìn nhau, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ: Ôi! Đám mây trên trời trông thật đẹp.
Song mấy người Mộc Trạch Nhiên lại không suy nghĩ nhiều, bọn họ cũng chỉ cho rằng Mộc Hàn Yên và hắn có quan hệ bạn bè rất tốt mà thôi.
Đoàn người vừa nói vừa cười, rất nhanh đã đến thị phường.