(*) Chân chó: tay sai, chân chạy vặt.
Đám người Hoa Nguyệt và Tư Dung bên cạnh đều bật cười. Người khác không biết rõ nội tình, bọn họ lại không biết sao? Mộc Hàn Yên có Thương Huyền Vân Sa hộ thân, đừng nói thực lực của Mộc Thừa Dương và nàng tương đương nhau, cho dù hắn ta có mạnh hơn cũng đừng hòng đả thương nàng được.
Bọn họ cũng biết vì sao Mộc Hàn Yên không kiêng nể gì mà cho Mộc Thừa Dương một bạt tai, hơn nữa còn tìm cách chọc tức hắn ta. Không chọc tức hắn ta, không khiến hắn ta ra tay, làm sao có thể diễn được màn kịch phía sau?
Nếu đổi thành người khác diễn, dù thế nào cũng phải dùng khổ nhục kế mới được, địch bị thương một nghìn mình cũng bị thương tám trăm, không có ai được lợi hết, nàng thì tốt rồi, chẳng bị làm sao cả.
"Thật sự quá hèn hạ!" Mấy người Hoa Nguyệt thầm nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Mộc Hàn Yên tràn đầy sùng bái.
Được rồi, thật ra bên cạnh Mộc đại tiểu thư không có lấy một người tốt.