"Ngươi, ngươi đánh ta?" Mộc Thừa Dương hoàn toàn không ngờ Mộc Hàn Yên lại không để ý quy tắc của gia tộc mà ra tay dưới đại sảnh đông người như vậy, vì thế vừa nãy hắn ta hoàn toàn không hề phòng bị. Mãi cho tới khi ăn một cái tát của nàng, rất lâu sau hắn ta mới cảm thấy đau nhức bỏng rát trên mặt, lúc này mới ôm mặt tức giận quát.
"Phí lời, ngươi không thấy sao? Mắt ngươi không tốt, hay là đầu óc có vấn đề, có muốn ta cho ngươi thêm một bạt tai nữa hay không?" Mộc Hàn Yên nhìn Mộc Thừa Dương với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
"Ngươi dám đánh ta, ngươi lại dám đánh ta?" Lần đầu tiên trong đời Mộc Thừa Dương chịu thiệt thòi như vậy, hắn ta xấu hổ và giận dữ đến mức toàn thân run rẩy.
"Không phải thật sự bị đánh đến ngu người luôn rồi đó chứ, đây chẳng phải là chuyện rành rành ra đó rồi ư, sao ngươi còn hỏi?" Ta ra tay cũng không nặng mà, sao lại dễ bị đánh đến mức ngu người đến vậy chứ." Mộc Hàn Yên nhìn Mộc Thừa Dương với vẻ đồng cảm.