Có thể tưởng tượng thanh Vô Niệm Kiếm này có ý nghĩa đặc biệt với tổ phụ, sao Mộc Hàn Yên có thể cướp đoạt món đồ ông ấy yêu quý được?
"Thân là kiếm sĩ, lại là cháu gái của Mộc Bắc Thần ta, sao lại không có một thanh kiếm tốt được chứ?" Mộc Bắc Thần nói.
"Thật ra kiếm tốt thì có, chỉ có điều tạm thời nó vẫn đang nằm ngủ một giấc dài trong Kiếm Tâm Tẩy Hồn Trì mà thôi." Mộc Hàn Yên nói.
"Cái gì, Kiếm Tâm Tẩy Hồn Trì!" Rõ ràng Mộc Bắc Thần biết lai lịch của Kiếm Tâm Tẩy Hồn Trì, ông ấy vô cùng ngạc nhiên.
Mộc Hàn Yên không giấu giếm gì, kể lại cặn kẽ chuyện ở thôn Phương gia một lần nữa.
"Không ngờ rằng con lại có cơ duyên như vậy, vậy ta cũng không miễn cưỡng con nữa." Mộc Bắc Thần vô cùng cảm khái, cũng không kiên quyết nữa.
"Phải rồi tổ phụ, chuyện của Phương gia, người có thể giúp đỡ bọn họ được không?" Mộc Hàn Yên có ấn tượng khá tốt về Phương lão gia chủ, đã nói đến chuyện này rồi nên nhân tiện đưa ra một câu.