Thật ra, từ trước khi Mộc Hàn Yên đến, đã có rất nhiều lời đồn được truyền đến kinh thành, trong đó không biết đâu là thật đâu là giả, ông ta cũng không để ý lắm, chỉ cần Mộc Hàn Yên đừng khoe khoang khắp nơi, ông ta cũng không phải lo lắng gì.
"Còn nữa, vừa rồi cảm ơn ông nhé!" Mộc Hàn Yên lại nói với Mộc Vân Thủy.
"Hàn Yên khách khí rồi, ta cũng thấy chướng mắt sự kiêu căng phách lối của Mộc Thừa Tuyên. Hơn nữa, đều là hậu thế của Mộc gia, hà cớ gì căng thẳng đến mức ngươi sống ta chết như vậy?" Mộc Vân Thủy lắc đầu nói.
Nghe ông ta nói vậy, Mộc Hàn Yên có ấn tượng tốt với ông ta hơn. Còn nhớ lần trước ông ta được Đại trưởng lão ưu ái mời đến thành Hắc Thạch, vốn định dẫn binh hỏi tội cả nhà Mộc Duệ An. Nhưng khi đám người Triệu Nguyên Cực vừa xuất hiện, ông ta lập tức thay đổi mục tiêu, tuy trong lúc sơ suất bị Triệu Nguyên Cực đánh trọng thương, nhưng cũng thấy được lòng trung thành của ông ta với tông gia.