Chẳng trách ông ta lại có thể đối chọi với tổ phụ đại nhân nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn chưa hết hy vọng với vị trí gia chủ, Tam trưởng lão này, cho dù là thực lực hay lòng dạ cũng đều không hề đơn giản.
"Tất cả giải tán đi." Tam trưởng lão xua tay, nói với đám đông.
Mọi người đều vội vội vàng vàng rời đi như thể vừa được đại xá.
"Tổ phụ đại nhân." Mộc Thừa Tuyên miễn cưỡng đứng dậy, hành lễ với Tam trưởng lão.
"Trên người con bị thương, không cần phải hành lễ." Tam trưởng lão đi lên phía trước, ngón tay điểm nhẹ mấy chỗ trên người hắn ta, xua tan đi trọc khí* tích tụ trong cơ thể hắn ta. Tuy biểu cảm của Tam trưởng lão rất hờ hững, nhưng Mộc Hàn Yên vẫn nhìn ra sự phẫn nộ ẩn sâu trong đáy mắt của ông ta.
(*) Trọc khí: những chất ô uế trong cơ thể, khiến cơ thể không được thanh lọc.
"Ngươi tên là Dạ Lan Phong?" Tam trưởng lão nghiêng đầu hỏi Dạ Lan Phong.