Trong lòng có chút lúng túng, nhưng cuối cùng Mộc Cửu cung phụng cũng tìm được một chút lương thiện trong bản chất của mình.
Mộc Hàn Yên cũng không ngờ rằng, Mộc Thừa Tuyên vừa xông lên đã dốc hết sức, hắn ta căn bản không chừa một khoảng trống để nàng xoay chuyển.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Mộc Hàn Yên cũng hung hăng rút kiếm ra, vung cao mũi kiếm ngút trời rồi mạnh mẽ chém xuống một nhát.
"Ngươi định sẽ dùng thanh kiếm quèn ấy ngăn chặn uy lực thần kiếm của ta thật đấy à, nực cười!" Mộc Thừa Tuyên hừ lạnh khinh miệt.
Nhưng nói chưa dứt lời, sắc mặt của hắn ta đã thay đổi.
"Keng!" Trong chốc lát, thanh trường kiếm được rút ra khỏi mơ hồ vang vọng cả đất trời.
Ánh sáng tỏa ra khắp bầu trời, bao trùm cả trời đất.
Tiếng vang dài của thanh trường kiếm văng vẳng bên tai, thâm nhập vào sâu trong nội tâm, vừa trang nghiêm lại vừa thần thánh, thậm chí khiến người khác có cảm giác muốn hành lễ.