"Đúng, huynh ấy chính là bằng hữu của ta, không thể thay thế. Ngươi đánh giá mình quá cao mà xem thường người khác quá rồi." Mộc Hàn Yên cũng chẳng muốn giải thích dông dài với Mộc Thừa Tuyên làm gì, thân phận của Dạ Lan Phong thần bí, nhưng Mộc Hàn Yên cũng hiểu rất rõ, thân phận của Dạ Lan Phong tuyệt đối không đơn giản. Hạ nhân ư? Thật sự muốn cười ha hả vào bản mặt của Mộc Thừa Tuyên, bây giờ mặt Mộc Thừa Tuyên kiêu ngạo bao nhiêu thì sau này sẽ đau đớn bấy nhiêu.
"Hà tất phải nhiều lời với loại người này." Dạ Lan Phong lại cười nhạt một tiếng rồi cất giọng bình thản.
Mộc Hàn Yên thầm thấy hổ thẹn khi nhìn vào gương mặt phóng khoáng, xuất trần của Dạ Lan Phong. So với hắn, bản thân không chỉ thua kém về thực lực mà ngay cả tu dưỡng tâm tính cũng không bằng.
Đang lúc xấu hổ lại nghe thấy Dạ Lan Phong bổ sung thêm một câu: "Đánh thẳng tay, cứ dạy dỗ một trận là được."