"Tại sao?" Mộc Hàn Yên nhìn phụ thân bằng ánh mắt khó hiểu.
"Thân thế của con không giống như những người khác." Mộc Duệ An suy nghĩ một lát rồi nói.
"Thân thế của con? Chẳng lẽ con không phải con ruột của phụ mẫu? Chẳng lẽ con được nhặt về?" Mộc Hàn Yên chớp mắt lia lịa hỏi.
Người nhà bị hại, được người hảo tâm mang về nuôi dưỡng, thay tên đổi họ che giấu thân phận, nhịn nhục để gây dựng lại cơ đồ, hai mươi năm sau bộc lộ thân phận để đi báo thù rửa hận… Ừm, loại chuyện máu chó kiểu này nàng cũng nghe nhiều rồi, rất dễ khiến người khác nảy sinh liên tưởng.
Lại là huyết hải thâm thù, lại là ơn nặng như núi, Mộc Hàn Yên cảm thấy máu chó vô cùng.
"Nói năng vớ vẩn, trong đầu con chứa toàn những thứ linh tinh gì thế?" Mộc Duệ An không ngờ Mộc Hàn Yên sẽ hỏi như vậy. Điều đáng giận nhất là mặt con bé rất phấn khích, giống như đang chờ mong điều đó vậy. Ông ngẩn ra một lúc sau đó tức điên lên nói.