"Ta nghĩ không bao lâu nữa ngươi sẽ biết thôi, cần gì phải vội vàng nhất thời như vậy?" Dạ Lan Phong khẽ nhướng lông mày, mỉm cười nói.
"Cạp cạp, chủ nhân còn ra vẻ thần bí cái gì nữa. Cứ như vậy chủ nhân không lấy được vợ đâu. À không đúng, tại sao ta phải nhắc nhở chủ nhân chứ, chủ nhân mau tiếp tục ra vẻ thần bí đi, nhanh tiếp tục đi!" Vốn dĩ Cạp Cạp giơ cái chân mập mạp lên chỉ trích Dạ Lan Phong, đang nói nửa chừng lại như chợt hiểu ra điều gì đó, nó vội vàng dùng hai chân mập mạp bịt miệng mình lại, bộ dạng hối hận không kịp nữa rồi.
Dạ Lan Phong ngây người ra trước, sau đó lại như nghĩ ra điều gì, rồi sắc mặt bắt đầu tối sầm lại, cuối cùng càng lúc càng u ám hơn. Biết rằng chủ nào tớ nấy, thân là chủ nhân của Cạp Cạp, sao Dạ Lan Phong lại không biết đức tính vật nuôi của mình chứ. Vì thế Dạ Lan Phong vươn tay tóm lấy Cạp Cạp, nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng.