Thanh niên kia chỉ nhìn mấy người với ánh mắt khinh miệt, lại nắm chặt lấy chuôi kiếm lần nữa.
"Dừng tay!" Khúc Sơn Linh nhìn thấy ý định giết người trong mắt hắn ta nên vội vàng hét lên.
Tay người thanh niên đó dừng lại trên chuôi kiếm, nhìn ông ta với vẻ tràn đầy hứng thú.
"Ta đi cùng ngươi là được rồi, hãy tha cho bọn họ!" Khúc Sơn Linh nói.
Tuy Khúc Sơn Linh không muốn liên lụy đến sư phụ, nhưng ông ta biết rất rõ, với thực lực của mình, đối mặt với cao thủ như vậy đến cơ hội tự sát cũng không có. Cho dù nói thế nào đi nữa, suy cho cùng đây cũng là chuyện của hai thầy trò ông ta, ông ta không muốn liên lụy đến đám người Mộc Hàn Yên và Hoa Nguyệt.
"Nếu không có Kiếm Tâm Tẩy Hồn Trì, tha cho bọn họ cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng một bảo bối đáng giá như vậy đã xuất thế, ngươi cảm thấy ta sẽ tha cho bọn họ sao?" Người thanh niên cười, nói với vẻ lạnh lùng.