"Ta vốn muốn đợi nó tỉnh táo hơn thì tìm người nhà giúp nó, thế nhưng nó cứ lúc tỉnh lúc mê, trước sau chẳng hỏi được chút manh mối gì, cộng thêm Phương gia chúng ta lại đang ẩn thân ở đây, sợ Dung gia sẽ tìm tới cửa, không dám hô hào om sòm nên mới trì hoãn chuyện này." Phương Học Mậu bất đắc dĩ nói.
Mấy người Mộc Hàn Yên nhìn về phía Tiểu Lâm Tử, lúc nãy cặp mắt thằng bé này vẫn còn trong sáng trông như ông cụ non, giờ hai mắt lại đờ đẫn nhìn chằm chằm vào hai con kiến đang đánh nhau dưới đất, trong miệng vẫn còn cắn dở nửa cái bánh bao, dáng vẻ y hệt một tên ngốc.
Dường như nhận thấy đám người Mộc Hàn Yên nhìn sang, thằng bé ngẩng đầu lên nở một nụ cười ngây ngô với mấy người bọn họ, sau đó lại cúi đầu xuống chăm chú quan sát hai con kiến đang đánh nhau.
Không một ai ngờ được một kỳ tài sinh ra đã có tư chất thần lực kinh người như vậy lại mắc chứng bệnh này, khi thì tỉnh táo khi thì ngờ nghệch, quả thật là ý trời trêu ngươi mà.