Thấy khuôn mặt sưng vù, thân mình bầm giập thảm hại của Dung Thiên Hải, đến Phương lão gia chủ cũng cảm thấy sợ hãi. Những người này là ai? Thật quá hung tàn! Có điều hung tàn thì hung tàn, có người trả mối hận cho Phương gia của ông ấy, tất nhiên trong lòng ông ấy thấy rất vui, rất cảm kích.
"Còn gì muốn nói nữa không?" Mộc Hàn Yên liếc nhìn Dung Thiên Hải bị Tư Dung đá cho lăn lông lốc như quả bóng rồi hỏi.
"Ư… Ta… Ta…" Toàn thân Dung Thiên Hải đau đớn rã rời, nước mắt cứ trào ra từ trong hốc mắt, hắn ta chỉ muốn nói với Mộc Hàn Yên rằng mình không còn gì để nói nữa rồi, thật sự không còn gì để nói nữa!
Đáng tiếc! Hắn ta lắp ba lắp bắp mãi vẫn chưa nói xong, lại thấy Mộc Hàn Yên khẽ gật đầu, nói với Tư Dung: "Xem ra hắn ta vẫn còn có điều muốn nói, ta sợ nhất là bị người khác uy hiếp, nên làm thế nào mới được đây?"
Nói đến đây, Mộc Hàn Yên còn tỏ vẻ như ta đang rất sợ hãi!
Tư Dung cười hiểu ý, lại đá thêm một cái nữa.