Sau khi nói lời tạm biệt với bọn họ, Mộc Hàn Yên lên xe ngựa.
"Này, xuất phát." Tư Dung gọi Khương Ngọc Triết một câu. Mộc gia ổn rồi, bọn họ cũng không cần phải ở lại thành Hắc Thạch, bèn theo chân Mộc Hàn Yên cùng nhau lên kinh thành.
Khương Ngọc Triết và Mộc Ngọc Oánh nhìn nhau, môi khẽ động đậy, nhưng không biết đang nói cái gì, chỉ thấy trong ánh mắt Mộc Ngọc Oánh tràn đầy tiếc nuối, lại tràn đầy chờ mong, gương mặt của Khương Ngọc Triết cũng đầy kiên quyết.
"Thật không ngờ bọn họ lại tiến triển được, nhìn bộ dạng thâm tình lưu luyến này, ta cũng có chút ngưỡng mộ rồi đấy." Tư Dung bĩu môi nói.
"Bọn họ đang nói gì vậy?" Hoa Nguyệt tò mò hỏi.
Mộc Hàn Yên cũng thấy hơi hiếu kỳ, dựng tai tập trung lắng nghe, biểu cảm trên mặt trở nên quái dị.
Hoa Nguyệt và Tư Dung cũng tập trung tinh thần, cố gắng nghe trộm.