Mắt Mộc Hàn Yên để ý thấy Triệu Tư Ninh muốn chạy trốn, nhưng nàng hoàn toàn không hứng thú với việc truy sát hắn ta. Hắn ta chẳng qua cũng chỉ là một tên rác rưởi vô dụng mà thôi, có giết hắn ta hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Người mà nàng bận tâm thật sự vẫn là cô gái áo đen vừa rời đi lúc nãy.
Chẳng lẽ lại là nàng ta? Nhưng chẳng phải rõ ràng một nhát kiếm kia của nàng đã đâm trúng tâm mạch, xác định nàng ta đã bị cắt đứt sự sống rồi sao? Sao lại có thể cải tử hoàn sinh được chứ?
Trời quang mây tạnh, trong xanh như vừa được gột rửa, ánh sáng trong trẻo tràn đầy sự bình an và may mắn ấy trải đều khắp mặt đất. Những người dân trong thành vốn đang kinh sợ tột độ lập tức im lặng.
Lúc này bọn họ mới phát hiện dưới chân không còn chút chấn động nào nữa. Vực thẳm do vết nứt lan ra khắp nơi như mạng nhện cũng đã biến mất. Những căn nhà không ngừng lắc lư cũng đã trở nên vững như tảng đá.