Cơn gió lạnh lùng thổi qua, giống như tiếng nức nở âm trầm, ảm đạm thê lương đến vậy, giống như bài ca phúng điếu được cất vang lên trước.
"Tiêu rồi, lần này thì tiêu thật rồi." Mộc Vân Thủy giữ lấy cánh tay bị gãy, tự lẩm bẩm một mình với khuôn mặt tái nhợt đi.
"Đám tiểu nhân to gan, dám đụng đến Mộc gia ta!" Đúng lúc này, tiếng hét phẫn nộ vang lên, mấy chục nam nữ trung niên trong trang phục chỉnh tề cùng với kiếm lạnh như tuyết lao người đến, bọn họ giống như một dòng lũ lớn, đâm thẳng về phía đám tử sĩ và bọn người Chu Hưng Bang.
"Tử Kính, Tử Vinh, sao chúng nó lại trở về rồi?" Đại trưởng lão hốt hoảng lên tiếng.
Những người này chính là tinh anh thế hệ thứ hai của Mộc gia phân bố ở các sản nghiệp, người dẫn đầu chính là Mộc Tử Kính, trưởng tử của ông ta.