"Đại trưởng lão, ta lấy quyền gia chủ, lệnh cho ông canh giữ bảo vệ nhà tổ Mộc thị, không được rời đi nửa bước!" Thấy thần thái kiên quyết của Đại trưởng lão, Mộc Duệ An lấy lệnh bài gia chủ ra, nói với vẻ mặt uy nghiêm.
"Gia chủ đại nhân, lẽ nào ngươi cứ trơ mắt nhìn cơ nghiệp mấy nghìn năm của Mộc thị thành Hắc Thạch bị hủy hoại như vậy sao? Còn có con cháu đời thứ hai các nhà phân tán ở sản nghiệp các nơi, lẽ nào cũng thấy chết mà không cứu sao?" Đại trưởng lão chấn động toàn thân, nói với vẻ mặt bi phẫn.
"Hừ, dù sao hắn cũng không phải là chi trưởng của Mộc thị thành Hắc Thạch, chuyện sống chết của hậu nhân nhà các ngươi có liên quan gì tới hắn đâu, cùng lắm thì hắn không làm gia chủ nữa và trở về tông gia là được rồi." Mộc Vân Thủy nắm lấy cơ hội này, lại mở miệng châm chọc.
Nghe được lời của ông ta, không chỉ Đại trưởng lão, ngay cả ánh mắt của nhóm người Mộc Trạch nhìn Mộc Duệ An đều trở nên kỳ lạ.