"Ừ." Mộc Hàn Yên gật đầu lia lịa, cứ để đệ ấy "bảo vệ" mình một lần đi, cảm giác được người khác quan tâm, bảo vệ như vậy thật ra rất tốt.
"Ngươi chính là Mộc Hàn Phong?" Mộc Tử Bình liếc nhìn Mộc Hàn Phong mà hỏi.
"Không sai, không phải ngươi muốn trả mối thù năm xưa cho cha ngươi sao, tìm ta là được." Mộc Hàn Phong khinh thường nói.
"Được, được, ngươi lên cũng vậy cả thôi." Trong mắt Mộc Tử Bình hừng hực ánh lửa.
Mộc Hàn Phong, nghe nói hắn là một trong hai đại thiên tài thế hệ trẻ của Mộc thị thành Hắc Thạch. Địa vị của hắn trong lòng Mộc Duệ An hẳn là mạnh hơn nhiều so với tên phế vật quần là áo lượt kia, nếu phế được hắn, đó sẽ là nỗi đau xé lòng đối với Mộc Duệ An!
Mộc Hàn Phong không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi về phía Mộc Tử Bình.
Mộc Tử Bình nắm chặt chuôi kiếm, dưới sự kích động, nỗi thù hận kìm nén nhiều năm đã viết thẳng lên mặt không hề giấu giếm, thậm chí mặt hắn ta còn có chút méo mó.