Mộc Hàn Yên mở lá thư ra, mấy người quét mắt qua một cái, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
"Xem ra, phải mấy ngày nữa mới đi kinh thành được." Mộc Hàn Yên cất thư đi, nói một cách thản nhiên.
"Công tử, huynh không lo lắng chút nào sao?" Không nhìn thấy chút lo lắng nào trên mặt của Mộc Hàn Yên, Khương Ngọc Triết hỏi với vẻ khó hiểu.
"Tại sao phải lo lắng." Mộc Hàn Yên cười nhẹ, nói: "Vốn dĩ còn chưa yên tâm rời khỏi, vì thế mới bảo các ngươi ở lại, như vậy, ta có thể hoàn toàn yên tâm rồi."
Nhìn thấy bộ dạng trong lòng đã có dự tính của Mộc Hàn Yên, mấy người Khương Ngọc Triết nghĩ tới điều gì đó, hai mắt sáng lên.
Sao lại quên mất, đến lão bịp bợm thành danh đã lâu như Khúc Sơn Linh cũng muốn thỉnh giáo nàng thuật chiêm tinh, có những chuyện, có lẽ nàng sớm đã tính sẵn trong lòng rồi.
"Mộc Thành, ngươi qua đây." Mộc Hàn Yên gọi Mộc Thành đang so chiêu với đám người Mộc Trạch lại.