"Trước tiên đừng nghĩ đến chuyện này nữa, thuật Di Hình Hoán Ảnh của ngươi còn một vài kẽ hở, ta dạy cho ngươi một đoạn thần chú, ngươi kết hợp lại thử xem." Mộc Hàn Yên nói.
"Thần chú?" Vừa nghe đến Di Hình Hoán Ảnh, Khương Ngọc Triết lập tức tỉnh táo tinh thần, vứt hết nghi hoặc trong lòng qua một bên, có điều nghe thấy hai chữ thần chú, hắn lại có nghi hoặc mới.
Theo truyền thuyết, thời xa xưa, ngoại trừ kiếm sĩ, ở đại lục Thánh Đình còn có những cường giả khác, ví như phù thủy Tát Mãn ở vùng đất hoang dã cũng thần thông quảng đại như vậy, bọn họ thi triển những thuật pháp kỳ dị và thứ họ dựa vào chính là thần chú.
Có điều cho đến nay, truyền thuyết đều đã trở thành truyền thuyết, gì mà phù thủy Tát Mãn, tất cả đều đã không còn tồn tại, hoặc là vốn dĩ chưa từng tồn tại. Nhưng ngược lại, ở một số nơi hoang vu hẻo lánh chưa từng được khai hóa, còn có người giả thần giả quỷ lừa gạt dân làng, trong miệng luôn lẩm bẩm thứ mà bọn họ gọi là thần chú.