"Rầm." Trong đầu truyền đến một âm thanh ầm vang, dường như mở ra một cánh cửa phủ đầy bụi đã lâu trong linh hồn. Trong lòng Mộc Hàn Yên bừng sáng, khí huyết sôi trào trong lồng ngực cũng hoàn toàn bình ổn lại.
Mà bóng dáng của nàng cũng đồng thời biến mất trước mặt mấy người Khương Ngọc Triết.
Mộc Hàn Yên có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, bên ngoài cơ thể mình, sát với lớp quần áo đã hình thành nên một vòng kết giới trong suốt, tia sáng chiếu đến kết giới này lập tức bị bóp méo uốn cong, trực tiếp tỏa chiếu về phía sau, vì vậy trong mắt người khác, nàng đã hoàn toàn biến mất.
Kết giới thật thần kỳ! Lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự kỳ diệu của kết giới, Mộc Hàn Yên vô cùng kích động.
Khẽ nhấc chân, nàng bèn đi đến phía sau Khương Ngọc Triết.
Không có tàn ảnh lờ mờ có thể nhìn thấy nào cả, cũng không có nhịp thở nào lộ ra, hoàn hảo hơn nhiều so với lúc Khương Ngọc Triết thi triển kết giới, vừa lộ tàn ảnh vừa tỏa ra mùi hương.