"Đại nhân nói không sai, hắn chính là hậu nhân duy nhất của chủ nhân." Nguyệt Cơ nở một nụ cười dịu dàng, dường như đang hồi tưởng lại chuyện phong trần gì đó đã xảy rất lâu rồi, sau đó quay đầu lại, nhìn Hoa Nguyệt hét lên: "Hoa Nguyệt, hãy mang theo bạn của con, đi nhanh đi."
"Nãi nãi..." Hoa Nguyệt nhìn Nguyệt Cơ với ánh mắt không nỡ rời xa.
Tuy dung nhan thay đổi rất nhiều, Nguyệt Cơ trước mắt và bà lão lưng còng trước đây là hai người khác nhau hoàn toàn, nhưng trong lòng hắn, bà ấy vẫn là người nãi nãi đã vất vả ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng hắn thành người, sao hắn có thể bỏ mặc bà ấy mà đi.
"Phụ mẫu của con đã chết vì bọn họ. Nếu con vẫn còn muốn báo thù cho phụ mẫu, hãy đi ngay lập tức. Còn nữa, con thật sự muốn nhìn thấy hai người bạn này chết cùng với con sao?" Nguyệt Cơ quát lớn.