Mộc Phong hơi do dự một chút, Đại trưởng lão lập tức ngắt lời hắn ta.
"Con không cần nói gì nữa, nếu con còn nhận tổ phụ là ta đây thì hãy dưỡng thương cho đàng hoàng, tất cả mọi chuyện cứ để ta sắp xếp." Đại trưởng lão nói đến đây, lại lo lắng thở dài rồi nói tiếp: "Ta tuổi đã cao rồi, chắc cũng chả sống được thêm mấy năm nữa. Ta làm những việc này lại vì cái gì, còn không phải là vì gia nghiệp của chi thứ nhất của Mộc thị chúng ta sao, còn không phải vì con sao."
Mộc Phong im lặng, không còn gì để nói.
Tổ phụ quả thật có chút ích kỷ, nhưng sự ích kỷ này cũng không phải là vì bản thân ông ta. Theo như hắn ta thấy, cho dù là tông gia của Mộc thị thì cũng tính là người ngoài một nửa, rốt cuộc người vẫn muốn Mộc gia ở thành Hắc Thạch nằm trong tay chi thứ nhất, không cam lòng rơi vào tay người ngoài. Ngay cả Mộc Hàn Yên cũng chỉ là cái cớ để ông dùng để đả kích Mộc Duệ An mà thôi.