"Cạp Cạp." Trên khuôn mặt Mộc Hàn Yên lộ ra nụ cười, giơ tay ra vuốt vuốt cái đầu đầy lông, hầy, cảm giác của tay thật là tốt.
"Tiểu Yên Yên, có nhớ ta không?" Cạp Cạp ngẩng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Mộc Hàn Yên, thích ý híp cả mắt lại.
"Cạp Cạp ngoan như vậy, đương nhiên ta nhớ rồi." Mộc Hàn Yên vừa cười vừa nói.
"Vẫn là Tiểu Yên Yên tốt. Chủ nhân thật sự quá hư, lần trước ta trở về hắn dùng lực bắn ta, trực tiếp bắn ta rơi từ trên bàn xuống dưới, còn không mua đồ ngon cho ta." Cạp Cạp nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi sờ sờ cặp mông nhỏ mập mạp của mình: "Còn không phải là vì khi hắn đang vui vẻ vì nhận được quả quýt mà ngươi tặng, ta lấy ra hai quả quýt nói là do ngươi tặng hay sao? Thực sự là đồ nhỏ mọn, đố kỵ ta, hừ!"