Vừa nói dứt lời, Hàn Kinh Luân đã hối hận ngay rồi. Ngộ nhỡ Mộc Hàn Yên không biết tự lượng sức mình mà xông vào trong cấm địa, ắt hẳn sẽ phải bỏ cái mạng nhỏ ở nơi đó, lúc nãy đáng lẽ ông không nên nói nhiều như thế.
"Hàn lão tiên sinh cứ yên tâm, ta sẽ không đi mạo hiểm đâu." Cũng may, vốn dĩ Mộc Hàn Yên chẳng hề có ý định tìm đến cái chết.
Nàng từng nghe nói về những cấm địa kia, tuy không biết phân chia ranh giới của các đại lục vụn vỡ, nhưng nàng cũng từng nghe nói về sự nguy hiểm ở trong đó. Vị cao thủ ẩn dật mà nàng quen trong kiếp trước chính là bị trọng thương ở một cấm địa trong số đó, khó khăn lắm mới nhặt được cái mạng mà chạy về, nhưng đã thương tổn đến căn cơ, từ nay sẽ không thể tinh tiến thêm một bước nào nữa. Thế nên người đó bèn đi du sơn ngoạn thủy khắp mọi nơi, nói dễ nghe là gìn giữ tuổi thọ, nói khó nghe một chút là ăn no rồi nằm chờ chết.