"Thanh kiếm này quý giá như vậy, ta đâu dám tranh giành thứ yêu thích của người khác." Vừa rồi Mộc Hàn Yên thấy Hàn Kinh Luân cất ngân phiếu lớp trong lớp ngoài rất kĩ càng, nàng biết rằng ngân phiếu năm nghìn lượng đó là tất cả tài sản ông ta vất vả tích cóp được mấy chục năm qua, sao nàng có thể nhận nó được?
Hơn nữa bây giờ nàng cũng biết, thanh kiếm này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, nếu giải được bí mật bên trong đó, rồi bán lại cho người khác, e rằng Hàn Kinh Luân có tiêu mấy đời cũng không hết số tiền kiếm được.
"Ta giữ lại thanh kiếm này cũng không có tác dụng gì, ta cố tình mua nó tặng cho công tử đấy." Hàn Kinh Luân lại nhất định không chịu đưa tay ra nhận.
"Ta nói này ông già, thanh kiếm này rất đáng giá với ông, nhưng không là gì với người khác, người ta đã không muốn lấy, ông cứ cầm lại đi."